Tập làm văn 5 - Một số bài văn mẫu

Tả cơn mưa

Một buổi chiều mùa hè, trời nóng như nung. Ngoài sân, mặt đất bốc hơi lên hầm hập. Bỗng, bầu trời xám xịt lại. Những đám mây đen, nặng trĩu từ đâu ùn ùn kéo đến vây kín cả bầu trời làm cho khoảng không gian này như bị kéo thấp xuống. Gió giật từng hồi, mát lạnh. Bụi tung mù nịt trên đường. Lá cây rụng lả tả, bay xào xạc.

Lộp bộp, lộp bộp, mưa đã bắt đầu rơi, rồi trong chớp nhoáng, mưa đổ ào ào xuống đường. Cây cối nghiêng ngả, cành cây run lẩy bẩy. Sấm chớp đùng đoàng như muốn rạch ngang cả bầu trời khiến cho mấy em bé khóc toáng lên vì sợ hãi, ôm chặt vào lòng mẹ. Con mèo kêu “meo meo”, lông xù lên, trú dưới gầm ghế. Mọi người vội vàng vào bốt điện thoại, mái hiên của khu tập thể, hàng quán. để mặc áo mưa. Có giọt mưa xối thẳng xuống đường lộp bộp, lộp bộp, có giọt rơi trên mái tôn lộp độp, lộp độp, giọt lại vô tình đập vào áo mưa người đi đường lùng bùng, lùng bùng, giọt thì lại bay xiên xẹo rồi trườn vào vỉa hè một cách thật tinh nghịch. Ô tô, xe máy vẫn lao vun vút khiến cho nước mưa bắn tung tóe lên lề đường. Nước mưa chảy thành dòng xuống thân cây nâu sẫm, ướt nhẹp. Nước mưa rơi ngập đường, đỏ ngầu, ồ ồ thi nhau chảy xuống cống. Bầu trời trắng xóa trong biển mờ.

Mưa nhỏ dần, nhỏ dần rồi tạnh hẳn. Bầu trời sáng ra. Ánh nắng mặt trời vàng óng hòa cùng bảy sắc cầu vồng, trông thật lung linh, huyền ảo. Hạt mưa còn đọng lại trên cánh hoa, lá trong veo như hạt ngọc. Cây cối khoác lên mình bộ áo mới màu lá mạ đầy sức sống. Ai đó nói: “Sau cơn mưa trời lại sáng”, quả đúng như vậy. Những mầm cây non như được tiếp sức mạnh đứng hiên ngang, vươn mình trên bầu trời xanh.

 

doc5 trang | Chia sẻ: trangnhung19 | Lượt xem: 590 | Lượt tải: 0download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Tập làm văn 5 - Một số bài văn mẫu, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
là toà nhà hai tầng dành cho học sinh lớp 1, 2, 3.Mỗi tầng có tám lớp.Các lớp đều sơn màu vàng và cửa sơn màu xanh đậm.Trên tường toà nhà có kể hàng chữ : “Nhà trường văn hoá - Nhà giáo mẫu mực – Học sinh thanh lịch”.Đó là khẩu hiệu mà cả trường chúng em đang thực hiện.Bên trái là toà nhà ba tầng uy nghi, đây là toà nhà đẹp nhất của trường em vì mới được xây xong, còn thơm mùi vôi mới.Tầng một là phòng hội đồng và một sân rộng để chúng em tập thể dục, không sợ mưa nắng.Tầng hai là toàn bộ dành cho học sinh lớp 4.Tầng ba là dành cho học sinh lớp 5 chúng em.Bên trong mỗi lớp được trang trí rất đẹp mắt.Trên tường được đóng những khẩu hiệu, năm điều Bác Hồ dạy và thư gửi cho chúng em của Bác Hồ kính yêu.Phía trên bảng đen là tấm ảnh Bác Hồ luôn luôn mỉm cười với chúng em.Trên tràn được trang bị mười bốn chiếc đèn điện, đủ sáng cho chúng em học tập, bốn chiếc quạt trần ở bốn góc mầu xanh rất đẹp mắt.Cạnh bảng là chiếc tivi hai mươi bảy inh và chiếc đầu đĩa DVD để phục vụ các giờ học.Cạnh bàn cô là chiếc tủ đựng đồ dùng giáo viên và thời khoá biểu.Sàn lớp được lát những viên gạch in hoa văn rất tinh tế.Bàn ghế được xếp thành bốn hàng, rất ngay ngắn, gọn gàng.Chúng em rất yêu quý lớp học của mình Cũng tại ngôi trường này, chúng em đã học được bao điều hay, lẽ phải.Mai sau, dù khôn lớn trưởng thành, hình ảnh trường Cát Linh thân yêu vẫn còn đọng mãi trong trái tim em. Đề bài: Tả ngôi nhà của em Cả nhà em ai cũng vậy, cứ hết giờ làm việc, đi học là nhanh nhanh chóng chóng về quây quần trong ngôi nhà thân yêu của mình. Ngôi nhà của em chỉ là ngôi nhà cấp 4 rộng 60 m2, bà em bảo thế.Nó nằm trong một ngõ nhỏ trên phố Đội Cấn. Nếu đứng đầu ngõ mà nhìn thì chẳng thấy nó đâu vì bị các ngôi nhà cao tầng che khuất.Đi đến gần nơi thìo trông thấy nó thật bé nhỏ giữa những toà nhà lộng lẫy.Để vào nhà phải qua một chiếc cửa sắt và một mảnh vườn nhỏ bà em trồng đủ thứ hoa và một số cây làm gia vị. Ngôi nhà được chia làm ba buồng nhỏ và một phòng làm công trình phụ.Vào cửa là thấy ngay phòng khách không rộng lắm nhưng sạch sẽ và gọn gàng.Ở đây chỉ kê một bộ bàn ghế sa lông mà ông em đã mua từ lâu nhưng đến nay vẫn dùng tốt và bóng loáng vì bà em lau chùi thường xuyên.Trên bàn luôn có một lọ hoa đủ màu sắc, bà hái ở vườn vào cắm càng làm cho ngôi nhà thêm đẹp.Sát tường là một cái tủ để tivi, gia đình em xem sau một ngày lao động mệt mỏi.Tường được lăn bằng sơn màu hồng nhạt tạo cho em cảm giác ấm áp mỗi khi về đến nhà.Đi thẳng vào là phòng của bà em.Trong phòng, đồ đạc cũng giản dị như tính tình bà em vậy.Một chiếc giường cá nhân bà mua từ rất lâu rồi nhưng lúc nào cũng sạch sẽ, bên trên trải một chiếc chiếu cói hoa, cạnh giường là một chiếc tủ nhỏ bà để quần áo.Bên trên tủ là chiếc đèn ngủ có độ sáng khác nhau.Bố em định thay đén khác cho bà nhưng bà bảo đó là kỷ niệm của ông em tặng bà nhân ngày sinh nhật.Sau năm đó ông em mất.Rẽ sang phải là phòng của bố mẹ em và em thì rộng hơn phòng của bà.Đồ đạc cũng giản dị thôi.Một chiếc giường đôi, một chiếc giường cá nhân và một chiếc bàn học của em.Trên tường có treo ảnh chung của gia đình em lúc ông em còn sống và một ảnh cưới của bố mẹ em.Điều mà em tự hào là ai vào nhà cũng khen nhà tuy nhỏ nhưng sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ và hợp lý. Ngôi nhà êm ấm của gia đình em chỉ có vậy, chẳng phải lâu đài, biệt thự và đồ đạc sang trọng mà chỉ bình dị thế thôi.Nhưng em yêu ngôi nhà êm đềm này lắm.Mỗi lần đi học về em lại cất tiếng gọi “Bà ơi!Mẹ ơi!Con đã về ạ!”. Hãy kể về người bạn mà em yêu quý Bài làm Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời gian là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn bè. Trong suốt thời gian đó, có lẽ Diệp Anh là người bạn mà em yêu mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba. Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy lúc nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và hài hước nên rất dễ mến. Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “ Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy ...”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng. Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ. Không chỉ là các bạn gái mà cả các bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu mến bạn Diệp Anh. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn giao thông đã cướp đi tính mạng của người bạn mà chúng em yêu quý. Dù biết bạn đã khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và làm việc cùng chúng em, bây giờ bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học. Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những yêu mến của cả lớp với bạn Diệp Anh. Đề bài: Hãy tả trường em trước buổi học Bài làm “Lan ơi! Dậy đi, chúng mình cùng đi học nào”, đó là tiếng gọi của Thảo. Em nghĩ thầm “Sao hôm nay nó gọi mình đi học sớm thế nhỉ, mới 7 giờ thôi mà”. Tuy vậy, nhưng em vẫn cùng Thảo đến trường. Bầu trời trong xanh, thoáng đãng, không khí rất trong lành. Mặt trời đã nhô lên, trông giống như một trái đào chín mọng khổng lồ. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim hót líu lo. Lúc này, sân trường thật tĩnh mịch, yên ả. Có rất ít học sinh đến trường. Những ánh đèn trong lớp học dần được thắp sáng, những chiếc quạt cũng dãn bật lên, để lộ những hàng ghế màu vàng. Các dãy nhà quay mặt vào nhau, để lại một khoảng sân trống rỗng với lá cờ đỏ sao vàng bay phấp phới, cũng chẳng có tiếng học sinh nô đùa. Những tia nắng ấm áp chiếu xuống sân trường làm nó sáng hẳn lên. Một vài phút sau, học sinh đến nhiều hơn. Bây giờ, sân trường đã náo nhiệt hơn lúc trước. Bác đa già đang giơ tay đón chào học sinh. Những loài cây đung đưa trong gió. Tiếng học sinh cười, nói vang dội khắp sân trường. Mỗi bạn chơi một trò, bạn thì đá cầu, bạn thì nhảy dây. Các thầy, cô giáo đều đã đến trường để chuẩn bị bài giảng của mình. Trong mỗi lớp học, học sinh cũng xem lại bài đã chuẩn bị. Những giọt sương sáng sớm đọng lại trên những chiếc lá xanh non. Bác trống nằm im nhìn chúng em. Các khu nhà sáng rực lên như được rát vàng. Mấy phút sau, tiếng trống vào học vang lên: “Tùng! Tùng! Tùng!”, thế là giờ học bắt đầu. Bên ngoài không khí lại tĩnh mịch, yên lặng trở lại. Chỉ còn lá cờ bay phần phật và tiếng cô giáo giảng bài vang vang. Em rất thích quang cảnh của buổi sớm mai vì đó là một quang cảnh yên tĩnh và thơ mộng đáng nhớ. Tả cô giáo của em Bài làm Năm tháng rồi cũng qua đi, chỉ có thời gian là thước đo tình cảm của con người. Bây giờ tuy đã học lớp 5 - lớp cuối cấp của trường tiểu học, sắp sửa phải tạm biệt mái trường, thầy cô, bạn bè để tiếp bước vào bậc trung học . Nhưng quãng thời gian là năm năm học ở trường, em không sao quên được những kỷ niệm về cô giáo đã dạy em những năm đầu chập chững cắp sách tới trường. Cô có cái tên rất hay và em cũng rất thích đó là Kim Oanh. Cô là người mẹ hiền dịu nhất trong những ngay fem còn học lớp 1. Với dáng người đậm đà, mái tóc xoăn xoăn màu hạt dẻ thì ai cũng nói nhìn cô trông rất xinh. Cô thường mặc những bộ quần áo lịch sự, phù hợp với dáng người của mình. Ngày đó, em cứ nghĩ cô giáo phải dễ sợ lắm. Nhưng không, cô đã làm tan biến những ý nghĩ vẩn vơ đó của em. Cô vẫn là cô giáo hiền lành, tốt bụng. Với khuôn mặt tròn, phúc hậu, hai gò má cao cao, lúc nào cũng ửng hồng. Mắt cô đen láy, long lanh với hàng lông mi cong vút. Nhưng đặc biệt nhất vẫn là ánh mắt nhìn trìu mến, bao dung mà cô dành cho chúng em. Mỗi lần không học bài, chỉ cần nhìn vào đôi mắt buồn buồm của cô là bạn ấy hối hận ngay về việc làm của mình. Có lẽ, chính cô là người khơi dậy lòng hăng say học tập của chúng em. Ẩn dưới vầng trán cao cao thông minh ấy là đôi lông mày vòng nguyệt cân đối tạo cho khuôn mặt vẻ thanh tú. Cô Oanh là một giáo viên hăng say trong công việc và hết lòng thương yêu học sinh. Tâm hồn cô là cả một khoảng trời chứa chan bao tình yêu cô dành cho chúng em: Nghe cô giảng bài thì thật là thú vị. Cô giảng rất dễ hiểu, dễ nghe nên chúng em luôn tiếp thu được bài. Vào những giờ ra chơi, cô luôn ngồi lại để viết mẫu và chấm bài cho chúng em. Có những hôm cô còn trao đổi cách giảng bài với bạn bè đồng nghiệp. Nếu bạn nào đọc chưa tốt hay viết chưa đúng thì cô luôn sẵn sàng giúp đỡ. Khi cô đã giảng cho bạn nào thì bạn ấy hiểu ngay. Vào những giờ sinh hoạt lớp, cô luôn nhận xét cho từng bạn và nói cho các bạn cách sửa lỗi sai đó. Có hôm cô nhận xét rất tốt về lớp em và em rất nhớ câu: “Tuần qua, các con đã rất cố gắng để nhận cờ Đội. Cô rất vui vì không những các con được nhận cờ tốt mà còn nhận cờ xuất sắc. Cô mong tuần nào các con cũng như vậy”. Và khi đó, lớp em vỗ tay rào rào. Giờ đây khi đã lên lớp năm, mỗi khi có việc cần đi qua lớp cô, cô lại goi em lại hỏi han. Khi đó, em lại nhớ những giây phút khi còn học lớp 1, được cô yêu thương dạy dỗ. Trong em vang lên lời bài hát: “Mẹ của em ở trường là cô giáo mến thương...”. Vâng! Đúng vậy em sẽ không bao giờ quên cô - người mẹ đã đưa em đón những tia nắng đầu tiên của cuộc đời.

File đính kèm:

  • docNHUNG BAI VAN HAY LOP 5.doc
Giáo án liên quan