Đề bài:
Em hãy kể lại một câu chuyện mà em (hoặc bạn em) đã trải qua có nội dung như câu tục ngữ :
“ Có công mài sắt, có ngày nên kim. ”
Bài làm
` Ước mơ của em là viết chữ thật đẹp, ngay từ buổi đầu tiên khi em mới bước vào lớp 1.
Khi em cắp sách đến trường ngày đầu tiên, lúc đó mới học lớp 1. Cô giáo cho bài chính tả để viết. Em viết được mấy dòng thì có mấy bạn ngồi bên cạnh thì thào:
- Chữ xấu như thế mà cũng đòi ngồi học với chúng mình !
Mấy bạn khác thêm vào:
- Đúng thế ! Đáng kể cô giáo cho sang lớp khác thì phải ?
Lúc đó, em rất tức nhưng em không nói gì. Khi đến giờ tan học, em về đến nhà
em lấy ngay vở ra viết, viết thật nắn nót. Ngày tháng trôi đi, nhiều đêm và nhiều ngày khác nữa. Em đã thức khuya, dậy sớm để tập viết. Nhiều lần, em viết mãi mà chẳng thành chữ, em quẳng bút vào góc nhà, mẹ em nhìn thấy liền nhặt cây bút lên và dịu dàng nói:
- Con phải viết nắn nót, tập viết từng tí, từng tí một mới được. Tục ngữ có câu:
“Có công mài sắt, có ngày nên kim” chắc con hiểu câu nói này chứ ?
Em rụt rè thưa với mẹ:
- Dạ! Thưa mẹ con hiểu ạ!
Thế là em cầm cây bút viết thật nắn nót, từng tí, từng tí, mẹ bảo thế. Đi chăn trâu, em mang một quyển vở và một chiếc bút, vừa chăn trâu vừa tập viết. Tối chăn trâu về em cũng viết. Cứ thế, cứ thế, từng giờ, từng ngày. Cho đến một hôm em đang viết bài, thì lại có mấy bạn đến và nói:
1 trang |
Chia sẻ: trangnhung19 | Lượt xem: 487 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Em hãy kể lại một câu chuyện mà em (hoặc bạn em) đã trải qua có nội dung như câu tục ngữ: “Có công mài sắt, có ngày nên kim”, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Văn hay chữ tốt
Đặng Thị Huyền Lớp 5Đ Trường Tiểu học Đông Hưng Số1(01 – 02)
Đề bài:
Em hãy kể lại một câu chuyện mà em (hoặc bạn em) đã trải qua có nội dung như câu tục ngữ :
“ Có công mài sắt, có ngày nên kim. ”
Bài làm
` Ước mơ của em là viết chữ thật đẹp, ngay từ buổi đầu tiên khi em mới bước vào lớp 1.
Khi em cắp sách đến trường ngày đầu tiên, lúc đó mới học lớp 1. Cô giáo cho bài chính tả để viết. Em viết được mấy dòng thì có mấy bạn ngồi bên cạnh thì thào:
- Chữ xấu như thế mà cũng đòi ngồi học với chúng mình !
Mấy bạn khác thêm vào:
- Đúng thế ! Đáng kể cô giáo cho sang lớp khác thì phải ?
Lúc đó, em rất tức nhưng em không nói gì. Khi đến giờ tan học, em về đến nhà
em lấy ngay vở ra viết, viết thật nắn nót. Ngày tháng trôi đi, nhiều đêm và nhiều ngày khác nữa. Em đã thức khuya, dậy sớm để tập viết. Nhiều lần, em viết mãi mà chẳng thành chữ, em quẳng bút vào góc nhà, mẹ em nhìn thấy liền nhặt cây bút lên và dịu dàng nói:
- Con phải viết nắn nót, tập viết từng tí, từng tí một mới được. Tục ngữ có câu:
“Có công mài sắt, có ngày nên kim” chắc con hiểu câu nói này chứ ?
Em rụt rè thưa với mẹ:
- Dạ! Thưa mẹ con hiểu ạ!
Thế là em cầm cây bút viết thật nắn nót, từng tí, từng tí, mẹ bảo thế. Đi chăn trâu, em mang một quyển vở và một chiếc bút, vừa chăn trâu vừa tập viết. Tối chăn trâu về em cũng viết. Cứ thế, cứ thế, từng giờ, từng ngày. Cho đến một hôm em đang viết bài, thì lại có mấy bạn đến và nói:
- I dú! Mày làm gì mà viết được đẹp thế !
Em đáp:
- à! Mấy tháng trước các bạn chê tôi viết chữ xấu, nên tôi về nhà tập viết đấy
thôi!
Mấy bạn xấu hổ quá, chuồn thẳng ra khỏi lớp.
Em rất vui sướng vì em đã viết chữ được đẹp. Đúng là: “Có công mài sắt, có ngày nên kim.”
Đặng Thị Huyền
File đính kèm:
- van hay chu tot.doc