BÀ NGOẠI TÔI
Ông nội và ông ngoại tôi mất từ khi tôi chưa chào đời.
Khi tôi 5 tuổi, bà nội tôi cũng qua đời.
Trong tôi chỉ còn hình ảnh của bà ngoại.
Thủa nhỏ, thường thường, tôi được bà cho theo đi chợ Tân Quang, bà thường mua cho tôi 5 xu cháo bột. Bà bán cháo cũng già như bà tôi. Ôi, có gì đâu, chỉ có tí nước cháo hồ loãng với vài mủn thịt lợn mà sao ngon đến thế. Giá kể bây giờ mà có thì bọn trẻ cũng chả có đứa nào thèm ăn đâu. Có lần, bà mua cho tôi một bát cháo kê. Cái cảm giác ngon lành đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ. Những năm 60 của thế kỉ 20, quê tôi nghèo lắm, người ta vẫn trồng kê trên các sườn đồi trông như cánh đồng lúa mì ở Liên Xô. Bây giờ, hình ảnh đó chỉ còn trong cổ tích.
Cả tuổi ấu thơ, tôi sống ở bên ngoại, vui chơi cùng với các em con cậu, bà tôi như một bà tiên. Khi thì củ khoai, lúc thì mẩu sắn, tôi được ăn no trong khi các cậu, mợ tôi thường đói. Tôi hồn nhiên không nghĩ rằng có ngày tôi phải xa bà ngoại.
Những năm 1967 - 1970, tôi đi học trọ xa nhà khoảng 20 cây số. Vì tôi đang phải ôn thi tốt nghiệp cấp 3 nên gia đình không báo cho tôi biết, vả lại hồi đó không có phương tiện gì để thông tin cho tôi kịp thời được. Chủ nhật tôi về nhà thì đám tang của bà tôi đã qua 2 ngày rồi. Tôi không được nhìn bà lần cuối.
Tôi vẫn cứ khắc khoải nhớ về bà và bây giờ đã gần 60 tuổi, tôi vẫn một niềm khắc khoải ấy.
1 trang |
Chia sẻ: trangnhung19 | Lượt xem: 421 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Văn mẫu lớp 5 - Bài: Bà ngoại tôi, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
Bà ngoại tôi
Ông nội và ông ngoại tôi mất từ khi tôi chưa chào đời.
Khi tôi 5 tuổi, bà nội tôi cũng qua đời.
Trong tôi chỉ còn hình ảnh của bà ngoại.
Thủa nhỏ, thường thường, tôi được bà cho theo đi chợ Tân Quang, bà thường mua cho tôi 5 xu cháo bột. Bà bán cháo cũng già như bà tôi. Ôi, có gì đâu, chỉ có tí nước cháo hồ loãng với vài mủn thịt lợn mà sao ngon đến thế. Giá kể bây giờ mà có thì bọn trẻ cũng chả có đứa nào thèm ăn đâu. Có lần, bà mua cho tôi một bát cháo kê. Cái cảm giác ngon lành đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ. Những năm 60 của thế kỉ 20, quê tôi nghèo lắm, người ta vẫn trồng kê trên các sườn đồi trông như cánh đồng lúa mì ở Liên Xô. Bây giờ, hình ảnh đó chỉ còn trong cổ tích.
Cả tuổi ấu thơ, tôi sống ở bên ngoại, vui chơi cùng với các em con cậu, bà tôi như một bà tiên. Khi thì củ khoai, lúc thì mẩu sắn, tôi được ăn no trong khi các cậu, mợ tôi thường đói. Tôi hồn nhiên không nghĩ rằng có ngày tôi phải xa bà ngoại.
Những năm 1967 - 1970, tôi đi học trọ xa nhà khoảng 20 cây số. Vì tôi đang phải ôn thi tốt nghiệp cấp 3 nên gia đình không báo cho tôi biết, vả lại hồi đó không có phương tiện gì để thông tin cho tôi kịp thời được. Chủ nhật tôi về nhà thì đám tang của bà tôi đã qua 2 ngày rồi. Tôi không được nhìn bà lần cuối.
Tôi vẫn cứ khắc khoải nhớ về bà và bây giờ đã gần 60 tuổi, tôi vẫn một niềm khắc khoải ấy.
File đính kèm:
- Ngay Tet nho ve ong ba.doc