Bài 1: Tả mùa xuân
Cái lạnh của mùa đông đang tan dần. Sáng nay, trời ấm hơn thường khi. Hôn nay đến trường, tôi chợt nhận ra rằng: “Mùa xuân đã đến”.
Mùa xuân, khu vườn nở đầy những lộc biếc xanh non. Hoa chanh, hoa bưởi tỏa hương thơm ngát, Những cánh hoa nhỏ trắng muốt lắp đầy mảnh sân nhở trước nhà.
Mùa xuân, những khu chợ tràn ngập người qua lại với không khí của những ngày Tết đến xuân về. Cành đào, cành mai nở rộ, đầy sức sống. Cây quất cũng vui theo cùng không khí rộn ràng của mùa xuân. Dưới hồ, đàn cá bơi lội tung tăng, hớn hở đón Tết, đón năm mới.
Mùa xuân tiết trời ấm áp. Những cây non trong vườn mơn mởn đón lấy ánh nắng mặt trời. Chú chim sẻ đã bị đánh thức bởi một tia nắng bắt nguồn từ nơi khó nhìn được. Có lẽ đó là “mặt trời của mùa xuân”.
Ôi! Mùa xuân đã đến thật sự rồi chăng! Khắp nơi đâu đâu cũng ngập tràn tiếng cười, tiếng nói. Mùa xuân thật là đẹp và tuyệt vời.
4 trang |
Chia sẻ: trangnhung19 | Lượt xem: 747 | Lượt tải: 0
Bạn đang xem nội dung tài liệu Một số bài văn mẫu lớp 5, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
xanh non. Hoa chanh, hoa bưởi tỏa hương thơm ngát, Những cánh hoa nhỏ trắng muốt lắp đầy mảnh sân nhở trước nhà.
Mùa xuân, những khu chợ tràn ngập người qua lại với không khí của những ngày Tết đến xuân về. Cành đào, cành mai nở rộ, đầy sức sống. Cây quất cũng vui theo cùng không khí rộn ràng của mùa xuân. Dưới hồ, đàn cá bơi lội tung tăng, hớn hở đón Tết, đón năm mới.
Mùa xuân tiết trời ấm áp. Những cây non trong vườn mơn mởn đón lấy ánh nắng mặt trời. Chú chim sẻ đã bị đánh thức bởi một tia nắng bắt nguồn từ nơi khó nhìn được. Có lẽ đó là “mặt trời của mùa xuân”.
Ôi! Mùa xuân đã đến thật sự rồi chăng! Khắp nơi đâu đâu cũng ngập tràn tiếng cười, tiếng nói. Mùa xuân thật là đẹp và tuyệt vời.
Bài 2
“Thế rồi cơn bão qua / Bầu trời xanh trở lại / Mẹ về như nắng mới / Sáng ấm cả gian nhà...” ( Mẹ vắng nhà ngày bão - Đặng Hiển)
Mượn lời bạn nhỏ trong bài thơ trên, em hãy hình dung và tả lại hình ảnh của mẹ lúc trở về sau cơn bão và sự ngóng chờ cùng niềm vui của gia đình khi ấy.
BÀI LÀM :
Má tôi đi công tác được hơn một tuần rồi. Lúc má đi thì cơn bão số chín cũng vừa tới.
Gió thổi ù ù, mưa tới tấp đổ xuống, cây cối ngả nghiêng, xơ xác. Ba và hai anh em tôi ở nhà, chẳng biết làm gì, hết quanh ra lại quanh vào. Tôi nghĩ: "Giá lúc này má ở nhà thì tốt biết bao!". Cuối cùng, cơn bão cũng qua. Bầu trời lại trong xanh trở lại. Nhưng căn nhà vẫn còn trống trải, buồn tênh. Ngồi trong nhà mà ai cũng ngóng ra cửa. Anh tôi sốt ruột chạy ra cổng. Phía xa, bóng một phụ nữ đang rảo bước, hai tay xách hai túi đồ. Tôi hồi hộp, chờ đợi. Cái bóng tròn trịa ấy đang tiến lại gần phía tôi. Mái tóc vàng nâu buông xõa đung đưa theo nhịp bước. Hai vai người đó trĩu hẳn xuống, có lẽ do túi đồ quá nặng. Chiếc áo màu tím nhạt bó sát lấy thân hình hơi ốm. Dáng đi nhanh nhẹn, hoạt bát. Bước chân của người đó mỗi lúc một nhanh. Tim tôi như vỡ òa: Ôi, đúng là má rồi! Anh tôi ngoái cổ vào trong nhà hét lớn: "Ba ơi! Má đã về!". Ba cha con tôi , cùng chạy ào ra đón má.Tôi cũng không nén nổi lòng mình, ôm má, nói lớn: " Má ơi, con nhớ má lắm!". Hai anh em tôi tranh nhau đỡ đồ cho mẹ và tíu tít kể chuyện. Ba tôi thì chẳng nói gì, chỉ đưa tay đón cái túi xách từ tay má, nhưng vẻ mặt không giấu nổi sự vui mừng. Má nở nụ cười rạng rỡ, dắt hai anh em tôi vào nhà. Từ lúc má bước chân vào nhà, căn nhà như gặp được tia nắng mới, sáng bừng lên.
Đến lúc này tôi mới biết má quan trọng đến nhường nào. Nếu không có má thì mọi thứ trở nên buồn bã và chán nản vô cùng. Má là người rất quan trọng trong gia đình tôi.
Bài 3: .Dang tay ôm ấp con vào lòng – là cha. Ánh sáng soi đường con bước – là cha. Năm tháng bao la tình cha.
Em hãy tả người cha thương yêu của mình với lòng trân trọng và biết ơn sâu sắc.
Trong gia đình tôi, bố là người yêu thương tôi nhất. Bố luôn luôn lắng nghe mọi người nói và đặc biệt là tôi.
Bố có một thân hình to, cao, khoẻ mạnh. Bố rất khoẻ và luôn giúp đỡ mọi người trong gia đình. Bố có một đôi tay nổi cơ bắp, bàn tay bố có nhiều vết chai cứng như đá vì phải làm việc nhiều. Mặt bố tròn, mũi cao, mồm rộng, để râu và bố có đôi mắt màu nâu tuyệt đẹp.
Hôm nào tôi đi học, bố và mẹ cũng ra tiễn tôi. Bố dặn dò tôi rất kỹ, nào là "đi học hôm nay phải...", rồi thì "phải nghe lời cô giáo...", nhưng câu cuối cùng vẫn là "con đi đường cẩn thận nhé”. Khi đi học về, đang dắt xe vào nhà thì tiếng nói của bố từ trong nhà vọng ra "Con đã về rồi à?". Nhưng bố cũng rất nghiêm khắc, những hôm nào tôi mắc khuyết điểm, hay bị điểm kém thì bố lại bắt tôi làm bản kiểm điểm. Tuy vậy, nhưng tôi vẫn yêu bố.
Bố tôi! Một người trụ cột trong gia đình. Đối với tôi, bố cho việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thì cho qua. Bố tôi là một tấm gương sáng cho gia đình. Tục ngữ có câu "con không cha như nhà không có nóc " và đúng là như vậy. Bố như người cha trong câu tục ngữ ấy, là một con người mẫu mực, một trụ cột không thể thiếu trong gia đình tôi. Là một người siêng năng, kiên trì, thông minh khác hẳn những người khác và đã có ý định làm gì thì phải làm cho bằng được nên bố được rất nhiều người kính trọng.
Tôi rất tự hào khi là con trai của bố, con sẽ luôn ghi nhớ những điều bố dạy bảo và sẽ cố gắng học thật giỏi để không phụ công ơn của bố.
Tả cái đồng hồ báo thức
Trong nhà em có rất nhiều đồ vật gắn bó với em. Nhưng đồ vật có ý nghĩa thiết thực nhất là chiếc đồng hồ báo thức do dì em tặng nhân dịp sinh nhật lần thứ chín của em.
Chiếc đồng hồ rất xinh. Nó hình tròn, to hơn quả cam. Vỏ đồng hồ màu xanh.Mặt đồng hồ bằng kính trong suốt. Bên trong có bốn cây kim: kim giờ to nhất màu đỏ nhích từng li, từng li như một người đứng tuổi, làm việc gì cũng thận trọng ; kim phút dài hơn màu vàng đi từng bước, từng bước ; kim giây bé nhất màu tím như một chú bé tinh nghịch, chuyển động nhanh nhất còn kim hẹn giờ thì nằm bất động như đang quan sát các kim kia. Bên trong mặt đồng hồ còn có những con số từ 1 đến 12 bao quanh những chiếc kim. Đồng hồ hoạt động nhờ pin gắn ở mặt sau. Các nút điều khiển nằm ở phía trên nơi gắn pin rất tiện sử dụng. Khi hoạt động, đồng hồ chạy rất êm chỉ nghe tiếng “tích tắc” ,“tích tắc” rất nhỏ khi áp sát tai vào. Những khi đến giờ em đã hẹn trước thì đồng hồ vang lên những khúc nhạc rất vui tai.
Từ khi có chiếc đồng hồ này, em luôn luôn thức dậy và đi học đúng giờ. Em phân bố thời gian học tập hợp lí nên sức khoẻ luôn đảm bảo, kết quả học tập luôn tiến bộ.
Em cảm ơn dì em đã tặng em món quà quý này. Chiếc đồng hồ này đúng là một đồ vật có ý nghĩa thiết thực đối với em. Nó đã giúp em rất nhiều nên em xem nó như người bạn thân thiết của em và em sẽ không bỏ phí thời gian dù chỉ là một phút.
Tả một đồ vật hoặc một món quà có ý nghĩa sâu sắc với em.
Trong ngày sinh nhật lần thứ mười , em được mẹ tặng cho món quà có ý nghĩa sâu sắc với em. Đó là cây bút máy mà em hằng mong ước.
Ôi ! Trông cây bút máy này mới đẹp làm sao ! Cây bút nhó nhắn, dài khoảng một gang tay em. Thân bút tròn, thon thon như ngón tay. Nắp bút bằng kim loại, được mạ kềnh sáng loáng. Thân bút nhỏ hơn, bằng nhựa màu đen, trơn bóng, càng về sau thon lại như búp măng non. Trên thân bút nổi bật dòng chữ “Bút mài nét thanh nét đậm”. Mở nắp bút ra, em thấy chiếc ngòi nho nhỏ, xinh xinh, sáng lấp lánh, phía dưới ngòi là cục than màu đen để điều hoà mực. Khi bơm mực, em mở thân bút ra, xoay thanh bơm theo chiều kim đồng hồ để lấy mực. Chiếc ruột gà làm bằng cao su, sau nhiều ngày nhịn đói bỗng được một bữ no nê. Trong ruột gà có một ống nhỏ hơn que tăm để dẫn mực. Hôm mới dùng chiếc bút lần đầu, nét chữ em còn vương vướng. Nhưng chỉ vài hôm sau là ngòi bút viết thật êm, nét chữ thanh đậm. Khi ngòi bút chạy trên giấy thì nét chữ của em trở nên mềm mại, duyên dáng, trông thật là đẹp. Em rất sung sướng ngắm mãi dòng chữ của mình. Từ nay em tha hồ luyện viết chữ đẹp.
Em thầm cảm ơn mẹ đã tặng cho em món quà kì diệu này ! Hằng ngày, ở trường cũng như ở nhà, cây bút là người bạn thân thiết nhất của em. Mỗi khi làm xong công việc của mình là cây bút được nằm gọn trong chiếc hộp, ngủ một giấc ngon lành.
Kể một kỉ niệm khó quên về tình bạn
Trong ngăn ký ức ngày hôm qua của mình,tôi có thể quên nhiều thứ nhưng không thể quên lần trót xem trộm nhật ký của Mai. Đó là một kỉ niệm buồn mà tôi nhớ mãi.
Mai là cô bạn gái thân thiết nhất của tôi.Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu Mai rất rõ .Mai xinh xắn và dễ mến:mái tóc dài đen mượt,cái miệng chúm chím thật đáng. Mai thông minh,học giỏi và rất tình cảm với bạn bè yêu.
Một lần tôi đến nhà Mai mượn sách.Mai đang mải làm bánh nên để tôi tự tìm.Cả một tủ sách khiến tôi hoa mắt.Tôi phát hiện ra một khe hở nhỏ cạnh kệ sách,tôi tò mò lôi từ đó ra một quyển sổ nhỏ và mở ra xem.Không!Tôi vội vàng gập lại và định để vào chỗ cũ.Nhưng tôi lại ngập ngừng,tôi muốn biết thêm về Mai,muốn biết Mai ghi nhật kí như thế nào?Tôi không kìm được tay mình tiếp tục mở cuốn sổ và cũng không kìm được mắt mình đọc nó.Tôi đã cố gắng nhưng mắt tôi vẫn dán vào.“Trời ơi ! lẽ nào cuộc sống của Mai là như vậy ?”Bỗng tôi giật bắn mình,Mai xuất hiện ngay trước mặt.Tay tôi run bắn,cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất,tôi đứng trân trân,bất động,không nói được lời nào.Tôi chỉ nhớ ánh mắt rưng rưng,đôi môi run rẩy đầy tức giận của Mai.Tôi vụt chạy đi,lòng nặng trĩu ..
Đó là lần đầu tiên tôi thấy Mai giận dữ như vậy.Tôi chạy,chạy như trốn ánh mắt ấy,tôi muốn khóc quá.Tôi rất sợ,sợ sự giận dữ Mai ném cho tôi,sợ cả chính việc mình vừa làm.Về đến nhà tôi đóng sập cửa phòng lại,thở hổn hển,bần thần ngồi xuống ghế,tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy ?Tại sao tôi không chiến thắng được sự tò mò của chính mình?Tại sao?Tôi buồn bực quăng cả chồng sách xuống đất.Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên .
Đêm đó tôi trằn trọc mãi.Tôi ước gì chuyện đó chưa bao giờ xảy ra và ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đến lớp.Tôi suy nghĩ miên man,nhớ lại những trang nhật ký đầy nước mắt của bạn.Làm sao tôi có thể tưởng tượng được rằng gia đình Mai không hề hạnh phúc,suốt ngày Mai phải nghe những trận cãi vã của bố mẹ.Tôi không tin vào những gì mình đã đọc.Càng nghĩ,tôi càng thương Mai.Tôi tưởng tượng ra hình bóng Mai cô đơn và buồn bã trong căn nhà lớn.Vậy mà tôi đã tưởng mình hiểu về Mai rõ lắm.Tôi muốn chia sẻ cùng Mai,muốn an ủi và làm hoà với bạn.Nhưng tôi lo Mai vẫn trách móc, vẫn giận tôi và bạn sẽ chẳng bao giờ nói với tôi một lời nào nữa bởi tôi đã cố tình xen vào bí mật đau buồn mà Mai hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình.Cứ thế,suốt một đêm trường tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn,day dứt
Sáng hôm sau,tôi đến lớp một mình.Tôi tự nhủ lòng sẽ đến xin lỗi Mai nhưng tôi vẫn vô cùng lo lắng.Mặc dù vậy, tôi đã không thực hiện được ý định của mình vì hôm sau và những ngày sau đó Mai không đến lớp.Vì hoàn cảnh riêng của gia đình, Mai đã chuyển học đi nơi khác.
Mong rằng,sẽ có lúc tôi gặp lại Mai để xin lỗi bạn,và tôi cũng cầu mong những nỗi buồn của Mai sẽ vợi đi theo năm tháng.Tôi tin tưởng một tương lai rộng mở,sáng tươi sẽ đến với người bạn của tôi.Và tôi nữa,tôi tự hứa với mình sẽ chẳng bao giờ lặp lại sai lầm dại dột thuở ấu thơ .
File đính kèm:
- Mot so bai van mau.doc