Một số câu thơ, câu nói hay và những mẩu chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh có thể dạy cho các trẻ mầm non

Thế hệ măng non hôm nay chỉ được gặp Bác Hồ trong những giấc mơ, qua những câu chuyện, hình ảnh, bài thơ Nhưng trong thâm tâm mỗi trẻ, Bác vẫn hiện diện như ông Tiên, ông Bụt với tình thương bao la dành cho thiếu niên nhi đồng. Và tình cảm của thiếu nhi dành cho Người cũng luôn được vun đắp qua những câu chuyện kể của ông bà, cha mẹ và thầy cô. Dưới đây tôi xin chia sẻ cùng đồng nghiệp một số câu chuyện, bài thơ và những câu nói hay của Bác mà tôi đã sưu tầm từ các nguồn tài liệu khác nhau để có thể dạy cho trẻ học hỏi được những bài học quý báu từ tấm gương đạo đức của Bác Hồ kính yêu - bài học mà các trẻ sẽ mang theo làm hành trang trong suốt cuộc đời.

doc11 trang | Chia sẻ: lantls | Lượt xem: 8717 | Lượt tải: 1download
Bạn đang xem nội dung tài liệu Một số câu thơ, câu nói hay và những mẩu chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh có thể dạy cho các trẻ mầm non, để tải tài liệu về máy bạn click vào nút DOWNLOAD ở trên
ng những ngày sống ở Việt Bắc, mỗi lần Bác đi công tác, có hai đồng chí đi cùng. Vì sợ Bác mệt, nên hai đồng chí định mang hộ ba lô cho Bác, nhưng Bác nói: - Đi đường rừng, leo núi ai mà chẳng mệt, tập trung đồ vật cho một người mang đi thì người đó càng chóng mệt. Cứ phân ra mỗi người mang một ít. Khi mọi thứ đã được phân ra cho vào 3 ba lô rồi, Bác còn hỏi thêm: - Các chú đã chia đều rồi chứ? Hai đồng chí trả lời: - Thưa Bác, rồi ạ. Ba người lên đường, qua một chặng, mọi người dừng chân, Bác đến chỗ đồng chí bên cạnh, xách chiếc ba lô lên. - Tại sao ba lô của chú nặng mà Bác lại nhẹ? Sau đó, Bác mở cả 3 chiếc ba lô ra xem thì thấy ba lô của Bác nhẹ nhất, chỉ có chăn, màn. Bác không đồng ý và nói: - Chỉ có lao động thật sự mới đem lại hạnh phúc cho con người. Hai đồng chí kia lại phải san đều các thứ vào 3 chiếc ba lô 4. Mẩu chuyện “BÁT CHÈ SẺ ĐÔI ” Đồng chí liên lạc đi công văn 10 giờ đêm mới đến. Bác gọi mang ra một bát, một thìa con. Rồi Bác đem bát chè đậu đen, đường phèn, mà anh em phục vụ vừa mang lên, sẻ một nửa cho đồng chí liên lạc. - Cháu ăn đi. Thấy đồng chí liên lạc ngần ngại, lại có tiếng đằng hắng bên ngoài, Bác giục: - Ăn đi, Bác cùng ăn... - Cám ơn Bác, đồng chí liên lạc ra về. Ra khỏi nhà sàn, xuống sân, đồng chí cấp dưỡng bấm vào vai anh lính thông tin: - Cậu chán quá. Cả ngày Bác có bát chè để bồi dưỡng làm đêm mà cậu lại ăn mất một nửa. - Khổ quá, anh ơi! Em có sung sướng gì đâu. Thương Bác, em vừa ăn vừa rớt nước mắt, nhưng không ăn lại sợ Bác không vui, mà ăn thì biết cái chắc là các anh mắng mỏ rồi. 5. Mẩu chuyện “VIỆC CHI TIÊU CỦA BÁC HỒ” Các đồng chí ở gần Bác đều cho biết Bác rất tiết kiệm. Có đôi tất rách đã vá đi, vá lại mấy lần Bác cũng không dùng tất mới. Bác nói: - Cái gì còn dùng được nên dùng. Bỏ đi không nên... Khi tất rách chưa kịp vá, anh em đưa đôi mới để Bác dùng, Bác xoay chỗ rách vào bên trong rồi cười xí xóa: - Đấy, có trông thấy rách nữa đâu... Có quả chuối hơi nẫu, anh cán bộ chê không ăn, Bác lấy dao gọt phần nẫu đi, bóc ăn ngon lành, rồi nói: - Ở chiến khu có được quả chuối này cũng đã quý... Câu nói và việc làm của Bác làm đồng chí cán bộ hối hận mãi. 6. Mẩu chuyện “NHỮNG VỊ KHÁCH TÍ HON” Có một lần, vào dịp sinh nhật Bác Hồ, vừa mới sáng sớm, đồng chí Kỳ - thư ký cùng các con mình và con đồng chí Cẩn - người nấu ăn cho Bác, mang hoa vào để chúc thọ Bác. Thấy các cháu đến, Bác Hồ rất vui, nhưng vì đang làm dở công việc nên Bác bảo đồng chí Kỳ đưa các cháu xuống nhà lấy nước và bánh kẹo mời các cháu, làm việc xong Bác sẽ xuống gặp và vui với các cháu. Đồng chí Kỳ dẫn các “vị khách tí hon” xuống nhà nhưng nghĩ đây là con mình và con anh Cẩn nên không mời các cháu vào phòng mà để các cháu chơi tha thẩn ngoài vườn. Một lúc sau, Bác xuống, nhìn thấy thế, Bác tỏ ý không bằng lòng, Người hỏi đồng chí thư kí: “Sao chú không lấy bánh kẹo, rót nước mời các cháu?”. Đồng chí Kỳ thưa với Bác: “Thưa Bác, đây là con cháu trong nhà nên xin Bác cứ để các cháu chơi ở sân, không cần phải tiếp bánh kẹo gì Bác ạ”. Biết đồng chí thư ký nghĩ chưa đúng, Bác ôn tồn nói, có ý phê bình: “Các cháu là con của các chú, nhưng là khách của Bác. Bác đang bận, thì chú phải tiếp giúp Bác”. Lời Bác nói nhẹ nhàng nhưng thật thấm thía. Hiểu được ý nghĩa lớn lao trong câu Bác nói và thấy khuyết điểm của mình chưa làm đúng ý Bác, nên đồng chí liền mời các “vị khách tí hon” vào phòng, lấy bánh kẹo và pha nước tiếp các cháu như những khách người lớn đến gặp Bác. Những đồng chí được sống và làm việc cùng Bác, luôn thấy rõ Bác chu đáo với mọi người, từ em bé đến cụ già. Đặc biệt đối với các cháu thiếu nhi, Bác Hồ không những yêu thương, quý mến mà còn rất tôn trọng. Ở dưới nhà sàn, Bác cho làm thêm những bệ xi măng, trên có lát ván như những chiếc ghế để khi các cháu vào gặp Bác có chỗ ngồi. Bác còn đặt bể cá vàng cạnh nhà để tiếp các “vị khách tí hon” 7. Mẩu chuyện “ BÁC HỒ CHỨ CÒN AI ” Chiến dịch Biên giới, một lần đi gần tới Đông Khê (Cao Bằng), Bác rẽ vào nhà một đồng bào nghỉ ngơi. Một em bé Nùng gánh đôi bảng nước từ dưới suối đi lên trông thấy cụ già quen quá mà không rõ gặp ở đâu rồi. Em nghĩ chưa ra thì cụ đã tới gần. Giọng cụ ấm áp:     - Cháu gánh có nặng không?     - Ồ! Không nặng đâu!         Em bé vội đáp, ngạc nhiên trước cử chỉ của cụ. Em xốc lại đòn gánh thong thả bước. Cụ già bước theo lên cầu thang. Vào nhà, cụ hỏi em bé:     - Cháu tên là gì?     - Là Phấn.     Cụ già xoa đầu Phấn.     - Pá (bố) đi dân công phải không? Cháu làm việc nhiều quá.     - Pá đi dân công phục vụ chiến dịch. Cháu ở nhà giúp mế (mẹ) gánh nước. Không mệt đâu.     Cụ già lại hỏi:     - Cháu có biết đi dân công để làm gì không?     - Đi dân công để giết Tây.     Phấn trả lời cụ già, rồi kể:     Thằng Tây nó ác hơn ông cọp ông à! Tàu bay nó bắn cháy trường cháu ba lần. Bây giờ trường phải dời vào lũng xa lắm. Nó bắn chết cả Pu, con trưởng thôn.     Cụ già đặt tay lên vai Phấn, đôi mắt hiền từ nhìn Phấn, khẽ nói:     - Bao giờ hết giặc, cháu sẽ không phải vất vả như thế này nữa. Hai Bác cháu nói chuyện thêm một lát nữa. Rồi Bác nhắc Phấn đi ngủ. Đêm gần về sáng. Phấn còn đang yên giấc ngủ thì cụ già đã cùng mấy người khác đi. Lúc tỉnh dậy, thấy nhà trống trải, vắng vẻ quá, Phấn bật lên khóc. Nhìn lọ thuốc ho, chiếc khăn quàng cổ cụ già cho, lòng Phấn càng nhớ cụ khôn xiết.     Cho đến lúc ấy, Phấn chưa nhận ra cụ già trọ ở nhà mình là ai? Mãi đến khi Chiến dịch Biên giới kết thúc thắng lợi, bố Phấn đi dân công về nghe chuyện mới quả quyết với con rằng:     - A lúi! Bác Hồ chứ còn ai!     Và hai bố con rất tiếc, nhưng rất sung sướng là Cụ Hồ đã đến ở nhà mình 8. Mẩu chuyện “BÁC HỒ TỚI THĂM CÁC CHÁU ĐÓ!” Ngày 31-5-1959, Bác Hồ ra thăm đảo Cát Bà, vào một xóm chài. Một đoàn thuyền đi đánh cá đêm về vừa cập bến, cá trắng đầy khoang. Bác dừng lại giơ tay chào bà con rồi quay lại bảo đồng chí Bí thư Huyện ủy Cát Bà đi sau: - Trời sa mù thường hay lắm cá. - Vâng ạ. - Mùa này thường nhiều cá đẻ phải không chú? - Vâng ạ. - Ở đây đã có thuyền lắp máy để đánh cá chưa? - Dạ thưa Bác, chưa có ạ. Bác nói: - Rồi đây phải đưa máy móc vào nghề cá. Đảng và Chính phủ sẽ giúp đỡ bà con sắm thêm thuyền lưới tốt hơn. Bác vào một gia đình đánh cá ở đầu xóm. Người lớn đi vắng cả, chỉ có một em gái nhỏ đang ngồi nấu cơm. Bác hỏi em nhỏ: - Bố mẹ cháu đi đâu? Em bé đứng dậy, lễ phép thưa: - Bố cháu đi đánh cá, mẹ cháu ra chợ ạ. Em bé ngước nhìn ảnh Bác Hồ treo trên vách rồi nhìn Bác, lại nhìn tấm ảnh, rồi lại quay nhìn Bác. Chợt mắt em sáng lên, em chạy lại gần Bác và reo lên: - Bác Hồ! Đồng chí bí thư Huyện ủy nói: - Bác Hồ tới thăm gia đình cháu đó! Bác ôm lấy em nhỏ, chỉ bếp lửa, quay lại nói với một đồng chí đi theo. - Nồi cơm đang sôi, chú ra ghế giúp cháu bé kẻo khê. Bác vừa cho em nhỏ kẹo vừa hỏi: - Cháu mấy tuổi? - Thưa Bác, cháu lên tám ạ.  Bác mỉm cười khen: - Tám tuổi mà đã thổi được cơm giúp đỡ cha mẹ là ngoan. Một thanh niên mình trần, da lấm tấm nước biển bước nhanh vào nhà. Thuyền anh vừa đến bến, nghe bà con nói Bác Hồ tới thăm gia đình anh, anh chạy vội về. Thấy Bác, anh đứng lại chào: - Kính Bác ạ. Rồi anh định với lấy cái áo treo trên vách mặc vào người. Bác biết ý, nắm lấy vai anh ngăn lại: - Chú cứ đứng đây! - Bác ngắm khổ người vạm vỡ của anh thanh niên - Dân đánh cá phải mạnh khoẻ như chú hoặc hơn nữa mới được. Chú vào hợp tác xã có thấy dễ chịu hơn làm ăn riêng lẻ không? - Dạ thưa Bác, vào hợp tác xã dễ chịu hơn ở ngoài ạ. - Dễ chịu thế nào, chú nói nghe thử? - Thưa Bác, bây giờ đi đánh cá có đoàn, có đội, gặp nguy hiểm có sức mà chống đỡ. Ngày nào cũng có cơm ăn no, vợ chồng con cái được học hành… Bác gật đầu, rồi cúi xuống hỏi em bé: - Cháu học lớp mấy rồi? - Cháu học lớp hai ạ. Bác tỏ vẻ hài lòng và bảo đồng chí đi theo lấy cho cháu một tờ Báo ảnh Việt Nam còn thơm mùi giấy và mực in, Bác đã đem từ Hà Nội ra đảo với ý định làm quà cho bà con ngoài này. Bác vỗ vai anh thanh niên: - Thôi chú sửa soạn ăn cơm kẻo đói. Những chuyến sau đi biển cố đánh cho thật nhiều cá. 9. Mẩu chuyện “CHIA KẸO ” Một hôm, Bác Hồ đến thăm các cháu thiếu nhi ở trường tiểu học. Bác hỏi các cháu: - Hôm nay các cháu có ngoan không? - Dạ thưa Bác có ạ! - Các cháu ngoan lắm, hôm nay Bác sẽ chia kẹo cho tất cả các cháu! Nói rồi, Bác đi lần lượt chia kẹo cho tất cả các cháu thiếu nhi, khi Bác tới đưa kẹo cho một cháu, cháu thiếu nhi đó cúi mặt xuống và không nhận kẹo của Bác. Bác lấy làm lạ và hỏi: - Tại sao cháu không chịu nhận kẹo của Bác cho? - Dạ thưa Bác hôm nay con không ngoan, không xứng đáng được nhận kẹo của Bác! - Thế cháu tên gì? - Dạ, cháu tên Tộ ạ! - Thế tại sao cháu không không ngoan? - Dạ, hôm nay con bị cô giáo phạt ạ! Bác cười, xoa đầu Tộ và nói: - Cháu Tộ ngoan lắm, có lỗi mà biết nhận lỗi là tốt, cháu xứng đáng được nhận kẹo của Bác cho. Nói rồi, Bác quay lại các cháu thiếu nhi và nói: - Khi các cháu làm sai mà biết nhận lỗi và sửa lỗi là rất tốt, rất xứng đáng là cháu ngoan của Bác ! 10. Mẩu chuyện “NGHỀ NÀO CŨNG ĐÁNG QUÝ ” Một buổi sáng, Bác hồ đến thăm các cháu thiếu nhi ở trường tiểu học. Bác ngồi trò chuyện cùng các cháu, Bác hỏi lần lượt các cháu: - Ba mẹ cháu làm nghề gì? - Dạ, ba cháu làm kĩ sư, mẹ cháu làm bác sĩ ạ! - Dạ, ba mẹ cháu làm giáo viên ạ! ….. Cháu nào cũng trả lời rất lễ phép với Bác, khi đến lượt một bé gái, em không trả lời mà ngồi im lặng, Bác hỏi lại: - Thế ba mẹ cháu làm nghề gì? - Dạ, dạ … ba mẹ cháu làm công nhân dọn vệ sinh ạ! Khi bé gái vừa trả lời xong, cả lớp ai cũng phát ra cười thật to. Bác đợi các cháu cười xong và nói: - Các cháu ạ, trong xã hội nghề nào cũng cao đẹp và đáng quý trọng cả, không có nghề nào xấu, chỉ có những kẻ lười lao động, ỷ lại mới đáng xấu hổ.

File đính kèm:

  • docSKKN GIAO VIEN.doc